Hành trình về phương Đông | Chương 7: Vị đạo sĩ có thể chữa mọi thứ bệnh
Ram Gopal Mukundar là một đạo sĩ nổi tiếng có thể chữa trị mọi bệnh tật. Ông thành lập một đạo viện (Ashram) ở ngoại ô Rishikesh và có khá đông môn đệ.
Qua sự giới thiệu của Tiến sĩ Kavir, ông bằng lòng tiếp xúc với phái
đoàn. Ram Gopal có thân thể cực kỳ tráng kiện như một lực sĩ, bước đi
của ông vững chãi và uyển chuyển như mãnh hổ, giọng nói hùng tráng như
tiếng cồng. Hàng ngày, ông dành riêng một thời gian để tiếp xúc với bệnh
nhân. Ông yêu cầu phái đoàn ngồi đó xem ông trị bệnh. Bệnh nhân gồm đủ
hạng người, từ các bậc thượng lưu quý phái ngồi trên kiệu đến các loại
bình dân nghèo đói, lê lết. Họ mang đủ thứ bệnh, từ các loại bất trị như
ung thư, cùi hủi, đến các chứng đau tim, phong thấp, tiểu đường, v.v.
Một bệnh nhân ăn mặc sang trọng, khuôn mặt tái nhợt cho biết ông là một
phú ông giàu có tại Madras, bị đau tim đã đến thời kỳ trầm trọng. Bác sĩ
cho biết nếu lên cơn một lần nữa chắc chắn ông không thể sống.
Ram Gopal yên lặng nghe bệnh nhân kể lể rồi cho biết:
- Hơi thở của ông bị đứt quãng nhiều, tôi nghĩ cơn đau tim sẽ tái phát trong một thời gian không lâu nữa.
Bệnh nhân xanh mặt quỳ mọp xin cứu mạng. Ram Gopal thong thả cho biết:
- Ông có thể sống thêm nhiều năm nữa nếu chịu khó điều trị. Chắc hẳn ông đã biết cách trị bệnh của tôi?
Bệnh nhân im lặng suy nghĩ. Ram Gopal giải thích cho phái đoàn:
- Bệnh tật là kết quả của những gì trái với thiên nhiên. Sống thuận
theo thiên nhiên không thể có bệnh. Con người bẩm sinh đều khỏe mạnh, họ
mắc bệnh vì các thói quen, lối sống không hợp tự nhiên, rồi theo thời
gian tiêm nhiễm vào cơ thể làm suy nhược. Khi bệnh mới phát ra, con
người ỷ lại vào thuốc men, các phát minh khoa học. Tiếc thay, lối này
chỉ có thể tạm thời cầm giữ bệnh tật cho nó không phát lên chứ không trừ
tuyệt căn. Y học phương Tây chỉ ngăn bệnh tật không làm nguy hại đến
tính mạng trong một thời gian, rồi sau đó cũng bó tay. Muốn trừ bệnh
hoàn toàn, chỉ có một cách duy nhất là cương quyết trừ tuyệt gốc và
người duy nhất có thể chữa được là “chính mình” mà thôi, ngoài ra không
có ai khác. Một khi bệnh nhân ý thức được điều này và nhất định theo
đuổi cách trị đến cùng thì hầu như bệnh gì cũng có thể chữa khỏi.
Giáo sư Mortimer lên tiếng:
- Xin ông giải thích rõ ràng hơn nữa.
- Cách chữa cũng rất giản dị, việc đầu tiên bệnh nhân phải làm là quyết
định xem có theo phương pháp này được không? Nếu nhất quyết thì người
ấy phải từ bỏ tức khắc tất cả gia tài, sự nghiệp, hoàn cảnh gia đình bên
ngoài để gia nhập đạo viện cho đến khi hết bệnh.
- Ông muốn nói họ phải trở thành tu sĩ hay sao?
Ram Gopal bật cười:
- Không phải thế, đây không phải là một đạo viện có tính cách tôn giáo.
Tôi không bao giờ bắt buộc ai phải học giáo lý, tin tưởng một số giáo
điều, nghi thức hay sùng kính một đấng vô hình nào hết. Đạo viện
(Ashram) này chỉ có mục đích chữa bệnh. Điều tôi muốn thực hiện là để
bệnh nhân phải rời bỏ cái nếp sống cũ, cái hoàn cảnh, nguyên nhân đã
khiến họ mắc bệnh. Lo nghĩ, phiền não, dinh dưỡng không đúng cách là
nguyên nhân chính của hầu hết các thứ bệnh. Phải dẹp bỏ, dứt sạch tất cả
cho tâm hồn thật thảnh thơi thoải mái, rồi mới có thể chữa trị được. Đó
là điều kiện quan trọng nhất của phương pháp này.
- Nhưng việc gì phải từ bỏ tất cả, đi dưỡng bệnh một nơi xa cũng có hiệu quả tương tự vậy.
Ram Gopal bật cười:
- Điều này không thể chữa tận gốc được, hoàn cảnh tuy có khác nhưng đầu
óc bệnh nhân vẫn còn cố chấp, suy nghĩ, lo lắng thì làm sao dứt được
phiền não? Chỉ có hoàn toàn dứt bỏ, để đầu óc không còn bận tâm chút gì
nữa, để trở nên con người hoàn toàn mới thì may ra mới có thể chữa hết
bệnh được.
- Từ bỏ gia tài, nhà cửa, gia đình đâu phải dễ dàng, mấy ai đã làm được như thế? Nói thì thật giản dị nhưng nó là cả vấn đề…
- Này ông bạn, nếu chết, ông có mang mấy thứ đó đi theo được không? Ông
cứ việc ôm chặt lấy những thứ giả tạo vật chất rồi để đau đớn giày vò
và cái chết quanh quẩn ám ảnh chăng? Trước sau gì cũng mất nó, thì thà
bỏ quách đi có hơn không? Cách chữa này có thể coi như ta đã chết rồi,
đã mất tất cả rồi, và đi tìm cái sống trong cái chết. Nguyên lý của bệnh
như sau: con người chìm đắm trong danh lợi, lo quanh nghĩ quẩn, tích
trữ tài sản mà quên sự vô thường ở đời. Họ chỉ thấy lợi nhỏ mà quên hại
lớn. Lo làm giàu vật chất mà quên tu tâm dưỡng tinh thần, vì thế thân
thể suy nhược, tâm trí điên đảo, thần trí bất nhất, lại thêm tửu sắc quá
độ, hỉ nộ bất thường, dinh dưỡng coi thường, và bệnh tật do đấy mà sinh
ra. Khi bệnh còn nhẹ ta không để ý chữa trị, đến khi nó phát ra đe dọa
trực tiếp vào đời sống, ta mới hoảng hốt tin tưởng vào các phát minh
khoa học chữa trị. Thuốc men chỉ tạm thời ngăn chặn khiến cho bệnh chậm
tái phát, kéo dài cuộc sống để ta tiếp tục đắm chìm trong dục vọng,
phiền toái một thời gian nữa. Đến khi thuốc men trở nên vô hiệu, bệnh
tái phát thật mạnh, thì khoa học bó tay, và con người chấp nhận sự phải
đến sẽ đến, và coi như đó là số mạng. Đây là một lầm lẫn rất lớn mà ít
ai để ý. Nguyên nhân chính của bệnh là do sự bận rộn với đời sống hàng
ngày, nếp sống càng tiện nghi thì họ lại càng hết sức lao tâm lao lực để
đạt đến cái tiện nghi hơn nữa. Thêm vào lòng tham muốn chiếm đoạt,
tranh đua để thỏa mãn dục vọng nhất thời, khiến cơ thể trở nên mất quân
bình, phá hoại cơ quan thần kinh. Cơ quan này là đầu mối của mọi thứ
bệnh nên theo thời gian, bệnh từ từ ngấm vào tạng phủ khiến con người
càng ngày càng lệch lạc, sống nghịch với thiên nhiên, mất đi sự an lạc
sẵn có; nói một cách khác là họ mất đi chính mình. Sự xả ly, dứt bỏ tất
cả là bước đầu để trở lại cái tinh thần nguyên thủy là điều kiện cần
thiết để trị dứt căn bệnh trầm kha của loài người. Có thể đầu óc mới
giúp lấy lại sự thăng bằng để họ có thể điều trị…
- Nhưng bệnh tật có nhiều nguyên nhân chứ, ông nghĩ sao về các bệnh do vi trùng gây ra?
Ram Gopal lắc đầu:
- Trong người khỏe mạnh, vi trùng xâm nhập thế nào được? Người sống
theo thiên nhiên không thể có bệnh. Vi trùng thì chỗ nào chả có, nhưng
đâu phải ai cũng mắc bệnh như nhau. Nếu vi trùng là nguyên nhân chính
thì tại sao có kẻ mắc bệnh và có người lại không mắc bệnh? Ngay cả những
lúc có bệnh thời khí khiến hàng trăm, hàng ngàn người lăn ra chết;
nhưng vẫn có những kẻ sống sót đấy chứ. Tóm lại, thân thể khỏe mạnh có
thể chống mọi thứ bệnh.
Ngay lúc đó bệnh nhân ngửng mặt nói vài câu. Ram Gopal lắc đầu và quay sang phái đoàn cho biết:
- Bệnh nhân này muốn trở về nhà thu xếp công việc khoảng vài tháng đến
một năm, rồi sau đó mới đến đây chữa bệnh. Lúc này đang là mùa dệt sợi
mà ông ta lại là chủ nhân nhiều hãng dệt. Tôi cho ông ấy biết không chịu
chữa trị thì khó lòng sống qua một tháng nữa.
Giáo sư Allen kêu lên:
- Nhưng nếu bắt từ bỏ tất cả ngay thì làm sao ông ta có thể thu xếp kịp?
- Chữa bệnh không phải việc đi chơi. Tôi quan sát thần sắc bệnh nhân
rất kỹ và thấy ông ấy khó sống lắm rồi. Nếu ông ấy mê muội trở về lo thu
xếp công việc, thì đầu óc đã lệch lạc lại càng lo âu thêm, thế nào cũng
lên cơn đau tim mà chết. Như các ông thấy, điều kiện tiên quyết để chữa
bệnh là trị tận gốc và đây là giây phút quyết định sự sống chết. Chỉ có
ông ấy mới chữa được cho chính mình mà thôi. Con người phải hiểu biết
để đoạn tuyệt với quá khứ, không thể có lối chữa trị lưng chừng kéo dài
thời gian được. Thật ra khoa học đã làm việc này, kéo dài thêm thời gian
rồi bó tay. Đây không phải là lối chữa của tôi.
Bệnh nhân đắn đo suy nghĩ một lúc, ngập ngừng nói vài câu rồi đứng lên
bước vội ra khỏi cửa, không dám nhìn ai. Giây phút quyết định đã trôi
qua, Ram Gopal thở dài rồi gọi một bệnh nhân khác vào. Sau buổi khám
bệnh, chỉ có một số chấp nhận theo lối chữa lạ lùng này và được các đệ
tử của đạo sĩ đưa vào đạo viện.
Ram Gopal cho phái đoàn biết bệnh nhân chỉ được mang theo một bộ quần
áo và tuyệt đối không được tiếp xúc với ai trong thời gian điều trị. Dĩ
nhiên, khi hoàn tất việc chữa trị, họ có thể rời nơi này theo ý muốn.
Một số người sau khi vào đây không từ bỏ việc đời lại bỏ ra về, và số
này không phải ít.
Giáo sư Allen thắc mắc:
- Nhưng sau khi vào đây, họ sẽ phải làm gì? Ông chữa trị ra sao?
- Như các ông đã biết, yếu tố đầu tiên là cương quyết chữa bệnh cho đến
khi tuyệt căn mới thôi. Yếu tố này đòi hỏi việc xả ly, dứt bỏ tất cả
mọi sự. Yếu tố thứ hai là tự mình chữa trị lấy cho mình vì không ai có
thể chữa bệnh cho ai cả. Yếu tố này đòi hỏi việc làm chủ các cảm giác
của mình để chữa bệnh. Tại đây, bệnh nhân ăn rất ít, thời gian đầu họ
chỉ uống nước suối và ăn cơm nhạt thôi. Phương pháp này nhằm tẩy uế các
chất độc trong cơ thể. Một lý do quan trọng gây nên nhiều chứng bệnh là
sự ăn uống bừa bãi, không tiết độ. Để giúp cơ thể loại bỏ các độc tố đã
nhiễm từ lâu, bệnh nhân chỉ ăn thật nhạt nghĩa là không một chút gia vị,
đường hay muối[1].
Mỗi ngày, bệnh nhân chỉ ăn một lần trước buổi trưa và uống nước vài lần
thôi. Uống ít nước giúp cho tim đập chậm lại vì dung lượng nước qua tim
sẽ ít đi. Tim và thận được nghỉ ngơi sẽ giúp cơ thể lấy lại quân bình
mau chóng, đây là hai cơ quan thiết yếu giữ các vai trò quan trọng cho
việc phục hồi sức khỏe. Ăn nhạt khiến gan và dạ dày thải bỏ các độc tố
tích tụ trong đó. Cứ như thế trong khoảng hai tuần lễ là đa số độc tố đã
bị khu trục cả. Nếu muốn, các ông cứ thử ăn nhạt ít tuần lễ là thấy cơ
thể đổi khác ngay. Ngoài việc dưỡng sinh đúng cách, bệnh nhân dành trọn
thời giờ tập Yoga để lấy lại quân bình cho cơ quan thần kinh, khối óc.
Tư thế đầu tiên phải tập là cách ngồi cho ngay ngắn, lưng thật thẳng để
luồng hỏa hầu di chuyển không gặp khó khăn. Hai tay buông thõng trên đầu
gối và thở thật tự nhiên, không cố gắng thái quá. Trong khi tập tư thế
này, không để tâm xao động, lo nghĩ việc gì, phải “vô cầu, vô niệm” mới
là đúng cách. Không sử dụng thần chú hay xin xỏ một đấng thần linh nào,
mà chỉ cần hết sức tự nhiên, theo thời gian bệnh sẽ từ từ thuyên giảm.
Giáo sư Mortimer thốt lên:
- Chỉ có thế thôi ư? Như vậy giản dị quá có khó gì đâu?
Ram Gopal thản nhiên:
- Dĩ nhiên, nhưng phải làm thật chuyên cần không gián đoạn trong suốt thời gian tại đây cho đến khi khỏi bệnh.
Mọi người nhìn nhau, họ nghĩ đạo sĩ này phải có một phương pháp gì ghê
gớm lắm hoặc sử dụng thuốc men gì đó để chữa trị, chứ phương pháp ông
nói thật tầm thường và có vẻ hoang đường khó tin.
Ram Gopal hiểu ý:
- Khi trở về với chính mình, với con người nguyên thủy, hòa hợp với
thiên nhiên thì bệnh tật và sức khỏe chỉ là những gì tương đối, không
còn tranh chấp nữa. Con người thật của ta vốn sẵn có kia mà, việc gì
phải gò bó, khó khăn mới tìm được. Khi dứt bỏ tất cả, ta trút được một
gánh nặng ở tâm hồn. Khi ăn uống đúng cách, ta loại bỏ yếu tố gây nên
bệnh tật, và cách tập Yoga giúp ta lấy lại quân bình nguyên thủy, trở về
với con người thật của mình, như vậy là “tự mình chữa cho mình”, không ỷ
lại vào một tha lực hay một yếu tố bên ngoài nào hết.
- Nhưng ngoài ra còn phải uống thuốc men gì nữa chứ?
Ram Gopal lắc đầu:
- Phương pháp này không sử dụng thuốc men gì cả, đó là một phương pháp
hết sức tự nhiên và khoa học. Dĩ nhiên, nếu ông chở đến một người bệnh
sắp chết hay một kẻ gãy chân, gãy tay thì tôi không thể chữa như thế
được. Nói khác đi, nếu một kẻ mắc bệnh thời khí hay các bệnh thông
thường thì họ đã đi kiếm các bác sĩ chữa trị, chứ việc gì phải đến đây?
Hầu hết các bệnh nhân đến tận rừng hoang núi thẳm này chỉ là những kẻ đã
tuyệt vọng hoặc gặp các chứng nan y mà bác sĩ đã bó tay. Các ông nên
biết, cơ thể con người có khả năng tự hồi phục rất nhiệm mầu. Sở dĩ cơ
thể suy yếu, bệnh hoạn là vì họ sống không tự nhiên, có thế thôi. Sống
tự nhiên không những giúp thể xác khang kiện, mà còn một mục đích tối
hậu là dẹp bỏ cái “phàm ngã” để trở về cái “chân ngã” của mình. Khi từ
bỏ được bản ngã thấp hèn thì ta ung dung tự tại, thảnh thơi tiêu diêu
cùng trời đất thiên nhiên, thì còn lo lắng chi nữa? Trên lý thuyết thì
thật dễ dàng nhưng thực hành lại là cả một vấn đề. Con người quen sống
bừa bãi, nô lệ dục vọng xác thân quá lâu đến nỗi sinh bệnh, rồi muốn cởi
bỏ tất cả đâu có dễ. Quen ăn ngon mặc đẹp, bây giờ ăn vài nắm cơm nhạt,
uống vài gáo nước suối đâu phải ai cũng làm được ngay lập tức. Khốn nỗi
muốn trừ tận gốc phải uống thuốc đắng, và thuốc đắng chính là lối sống
tự nhiên này.
- Nhưng đã có bằng chứng gì về phương pháp này? Làm sao biết được nhờ
thực hành như trên mà bệnh nhân khỏi bệnh, kéo dài đời sống?
Ram Gopal không tỏ vẻ giận dữ về câu nói bất kính:
- Tôi có hơn ba ngàn môn đệ, tất cả đều là người mắc bệnh nan y sống
tại đây. Đa số đã bị các bệnh viện từ chối vì không chữa được nữa. Họ
vẫn sống nhiều năm nay. Hàng ngày có cả trăm người đến xin gia nhập đạo
viện, và chỉ có một thiểu số cương quyết mới được chấp nhận. Đã thế,
nhiều người không qua được kỳ thử thách cũng bỏ đi rất nhiều. Nhưng tất
cả những người ở lại đều hết bệnh, tuyệt căn. Các ông nên nhớ tôi không
nhận thù lao hay đòi hỏi ân huệ gì, tôi cũng không tự xưng một danh
vọng, chức tước nào hết. Đời sống ở đây hoàn toàn tự túc, và kẻ khỏe
mạnh phải lo trồng tỉa, gặt hái thực phẩm. Quy tắc của đạo viện là không
nhận tặng vật, dù bất cứ thứ gì, nhiều kẻ tỏ ý muốn dâng tài sản, sự
nghiệp khi đến đây với hy vọng sẽ được đối xử đặc biệt. Tôi yêu cầu một
khi đã dứt bỏ tất cả, thì hãy bố thí cho người nghèo, hoặc để lại cho
con cháu, thân nhân, rồi đến đây với bộ quần áo trên người. Dù bệnh nhân
là tiểu vương hay kẻ hành khất tôi cũng coi như nhau, mục đích của họ
là chữa bệnh và chỉ có họ mới có thể chữa cho mình. Đạo viện được thành
lập chỉ để thực hành việc chữa bệnh mà thôi, chứ không phải một nơi giam
cầm hay có tính cách tôn giáo. Muốn gia nhập phải tuân theo các điều
kiện, nhưng muốn rời đây thì tùy ý, không hề có sự ngăn cản.
- Nhưng ông có dạy các phương pháp Yoga?
- Đúng thế, nhưng Yoga là một khoa học, không phải tôn giáo như nhiều
người đã hiểu lầm. Ngoài ra tôi chủ trương một lối tu thân cho những
người muốn vào cửa đạo, nhưng đây cũng không phải là một tôn giáo.
- Xin ông vui lòng giải thích phương pháp tu này.
Ram Gopal mỉm cười:
- Như các ông thấy, phương pháp dưỡng sinh và tập Yoga có thể giúp con
người vượt qua các bệnh tật. Cũng như thế, phương pháp tu thân sẽ giúp
con người vượt qua các trở ngại để tiến vào cửa đạo. Có rất nhiều phương
pháp tu hành tùy theo quan niệm cá nhân, hoàn cảnh xã hội, tôn giáo…
Nhưng tất cả đều nhằm mục đích chung là giải thoát. Tôi không bắt buộc
theo một phương pháp nào mà để mỗi cá nhân lựa chọn tùy theo sở thích.
Tôi chỉ khuyên họ nên sáng suốt kiểm soát cách thức tu hành để tránh các
sai lầm thông thường. Như các ông thấy, trên các con tàu lướt sóng
ngoài biển khơi bao la, cứ khoảng nửa giờ, vị thuyền trưởng phải nhìn
vào bản đồ, xem địa bàn, đo phương hướng để xác định vị trí con tàu.
Biết mình ở đâu và đi đến đâu là câu hỏi quan trọng của mọi người trên
đường đạo. Công việc tu hành cũng thế, người tu lúc nào cũng phải luôn
luôn tự hỏi mình để kịp thời sửa sai các lỗi lầm thông thường, vì sai
một ly đi một dặm. Khi con tàu rời bến, một lỗi lầm nhỏ từ khởi điểm có
thể làm con tàu đi xa mục tiêu vài chục hải lý. Đường tu cũng thế, một ý
niệm sai lầm có thể khiến ta đi vào tà đạo lúc nào không hay. Phương
pháp tại đạo viện không chú trọng đến hình thức mà chỉ nhắm vào việc
kiểm soát thường xuyên quan niệm của người tu đối với bản thân mình, với
mọi người chung quanh. Phải tự xét mình, kiểm soát tư tưởng của mình
từng ngày, từng giờ, rồi suy ngẫm về bản ngã, chân ngã. Kinh Veda đã
dạy: “Ta không phải là xác thân vật chất này mà là một linh hồn cao quý,
trường tồn, một điểm linh quang của Thượng đế”. Nói khác đi, con người
là một linh hồn bất diệt còn thể xác chỉ là một dụng cụ thô sơ, tạm
thời. Người hiểu đạo là người ân cần lo lắng cho linh hồn hơn là cái xác
thân tạm bợ. Chân lý này giúp cho người tu tránh các tội ác, các phiền
não, vì đa số con người đều lầm tưởng mình là xác thân nên lo lắng, chìu
chuộng nó đủ điều. Để cho xác thân được sung sướng, họ đã không ngần
ngại giết nhau, làm hại nhau, lừa bịp lẫn nhau, tóm lại là tất cả những
gì xấu xa, tồi bại. Nếu ý thức được chân lý này thì ai lại còn vơ vét
của cải vật chất làm gì, vì các thứ đó đâu có ích lợi gì cho linh hồn.
Người hiểu biết đường đạo ý thức linh hồn là ta, là người làm chủ, còn
xác thân chỉ là con ngựa để ta cưỡi đi trên đường. Người chưa hiểu biết
nhận mình là con ngựa và cố gắng thỏa mãn các nhu cầu của họ. Họ không ý
thức mình là tay kỵ mã kiêu hùng bất diệt mà cam chịu thân phận con vật
yếu hèn chịu sự chi phối của thời gian và không gian. Căn bản đầu tiên
của người đi trên đường đạo là ý thức mình, duyệt xét đường đi của mình
để tìm một lối tu thân hợp lý. Kinh Veda cũng dạy rằng: “Ta và người tuy
bề ngoài khác biệt nhưng thực sự bên trong lại như nhau, bởi tất cả đều
cùng chung một nguồn gốc mà ra”. Chân lý này cho thấy chúng ta đều là
hoa trái của một cái cây, cùng chung một gốc, bề ngoài tuy khác, nhưng
bề trong tất cả đều là con của Thượng đế. Nếu ý thức được chân lý này
thì ai lại còn giận hờn, oán thù, ghen ghét nhau. Có khi nào tay mặt lại
cầm dao chém tay trái, có khi nào anh em lại thù nghịch hãm hại lẫn
nhau. Sự khác biệt giữa con người là do mức tiến hóa khác nhau qua các
kiếp sống. Có khi nào ta thù ghét một kẻ kém ta đâu? Suy luận rằng “vạn
vật đồng nhất”, ta sẵn sàng tha thứ cho kẻ khác, vì họ không hiểu biết,
không ý thức hành động của mình, vả lại họ và ta nào có khác nhau đâu.
Khi hiểu rằng “nhất bổn tán vạn thù”, ta nhìn vạn vật như chính mình, từ
loài người qua loài thú, thảo mộc, kim thạch, và ý thức rằng mọi vật
đều có sự sống, đều có Thượng đế ngự ở trong. Ta sẽ cởi bỏ thành kiến,
mở rộng lòng thương đến muôn loài. Người tu là người sống thuận hòa với
mình và mọi người, sống an lạc với vạn vật trong vũ trụ, sống hòa hợp
với thiên nhiên một cách ung dung tự tại. Đó là con đường tu đúng đắn
nhất theo sự hiểu biết của tôi.
Ram Gopal nhìn mọi người, rồi mỉm cười:
- Nếu chúng ta tu một thời gian mà thấy lòng không vui vẻ, phấn khởi,
gương mặt không thoải mái, cử chỉ không dịu dàng, lời nói không ôn tồn,
tâm hồn không thương mến thì chắc là ta đã không sống thuận lẽ đạo. Có
lẽ ta đã đi vào tà đạo lúc nào mà không hay. Khi tu hành mà tâm thần rối
loạn, thần trí đảo điên, tham lam, sân hận, oán thù, thì đó là triệu
chứng đã đi lạc đường rồi. Nếu biết thế phải lập tức kiểm điểm lại
phương pháp tu hành để sửa đổi, và quyết tâm trở lại khởi điểm để bắt
đầu lại con đường đạo. Nếu không làm như thế thì vô phương cứu chữa,
cũng như bệnh đã nhập tâm mà còn mê say luyến tiếc vật chất, không cương
quyết dứt bỏ thì làm sao còn chữa trị được. Này các bạn, giáo lý nào
cũng dạy phải thương yêu, tha thứ và giúp đỡ đồng loại nhưng tại sao xã
hội lại không như vậy? Tại sao giữa cái biết và hành xử lại có sự trái
ngược? Phải chăng lòng con người còn ham mê vật chất, tuy nghe điều hay
lẽ thiệt nhưng ta vẫn để đó, tiếp tục làm các điều càn rỡ. Người bệnh
cũng thế, khi mới mắc bệnh không lo chạy chữa mà chờ khi mạng sống bị đe
dọa mới cuống lên, thuốc gì cũng uống, ai nói gì cũng làm, cố sao kéo
dài đời sống. Tại sao lại có các điểm tương đồng như thế? Khoa học công
nhận rằng ăn uống điều độ có thể tránh bệnh tật, nhưng biết rồi để đó
chứ có mấy ai theo? Hình như chúng ta vẫn thèm miếng ngon vật lạ dù biết
nó là chất độc. Nếu chúng ta chấp nhận tất cả đều là con của Thượng đế,
tại sao ta vẫn đâm chém, làm hại lẫn nhau? Nếu chúng ta chấp nhận các
loài cầm thú là đàn em bé bỏng, thì ta phải tránh sát sinh chứ. Tại sao
ta vẫn giết hại “đàn em” qua các bữa ăn thịnh soạn? Phải chăng miếng ăn,
vị béo đã làm ta quên hết rồi? Vấn đề của cải cũng thế, ta biết chúng
chỉ là vật tạm bợ vô thường, khi chết nào có mang theo được; nhưng thực
tế, hễ ở đâu có của cải là nơi đó có tranh chấp lẫn nhau. Hãy nhìn đàn
gà trong sân, chúng đang vui vẻ nô đùa nhưng hễ có ai ném cho nắm thóc
là có xô xát ngay. Hãy nhìn bầy chó cùng cha cùng mẹ âu yếm liếm nhau
kia, nhưng chủ ném cho cục xương là cắn nhau tức thì. Loài người thông
minh hơn loài vật nhưng của cải, danh vọng, vật chất đã làm họ bất hòa
có khác chi loài thú? Từ mấy ngàn năm nay, con người luôn được hướng dẫn
bởi các chân lý cao đẹp. Tôn giáo nào cũng dạy những điều thật tốt lành
nhưng tại sao vẫn không thấy có sự tiến bộ? Phải chăng vì chúng ta chỉ
nói chân lý ở đầu môi chót lưỡi? Ta đến các thánh đường tôn nghiêm với y
phục sang trọng nhất, các lễ vật đẹp đẽ nhất, đọc thuộc lòng các lời
răn chân chính nhất nhưng chúng ta vẫn làm các điều xấu xa, bỉ ổi nhất.
Có bao giờ các ông nghĩ về những điều này không?
Mọi người im lặng nhìn nhau không ai thốt lên lời nào. Ram Gopal mỉm cười:
- Hãy giở Thánh Kinh mà xem, Đức Jesus đã dạy: “Các người đừng quá lo
về y phục hay thức ăn. Đời sống không quý báu hơn thức ăn và thân thể,
không quý báu hơn y phục hay sao? Hãy nhìn loài chim bay trên trời,
chúng không hề gieo cũng không hề gặt, không chứa chấp thực phẩm trong
bồ, nhưng cha của các ngươi trên trời vẫn lo cho chúng chu đáo. Các
người không quý hơn chim muông hay sao?”. Lời dạy thật rõ ràng, giản dị
và chắc chắn, các ông đã nghe nói qua nhiều lần rồi, nhưng có lẽ không
mấy người hoàn toàn tin tưởng nên thế giới mới có những cảnh chém giết
vì miếng ăn, manh áo.
Một lần nữa, phái đoàn lại ngạc nhiên vì một tu sĩ Ấn Độ sống nơi hoang
vu, hẻo lánh dưới chân núi Tuyết Sơn lại trích dẫn Thánh Kinh một cách
rành mạch cho thính giả người Âu.
Ram Gopal im lặng như suy nghĩ một điều gì, sau cùng ông lên tiếng:
- Vì biết rằng của cải vật chất là nguồn gốc của tội lỗi, cám dỗ nên
tại đạo viện này mọi người chỉ được giữ một bộ quần áo trên mình và phải
đoạn tuyệt với vật chất hoàn toàn. Còn lo giữ của tức là còn lo mất,
quyến luyến vật chất như vậy thì làm sao giải thoát được. Giữ tiền bạc,
của cải hay danh vọng có thể ví như đeo gông vào người, rồi nhảy xuống
sông, chắc chắn sẽ chìm chứ làm sao bơi lội cho được, phải thế không các
bạn?
Giáo sư Mortimer lên tiếng:
- Ông nói cũng có lý nhưng không hẳn tôn giáo nào cũng lánh xa của cải,
vật chất. Đôi lúc họ cần những thứ này để làm các công việc như mua
thực phẩm, xây cất thánh đường, v.v. Tiền bạc có công dụng riêng của nó.
Ram Gopal gật đầu:
- Sử dụng tiền bạc đúng cách là một vấn đề, còn để nó cám dỗ lại là một
vấn đề khác. Chính Đức Jesus đã dạy: “Kẻ giàu có tu hành chẳng khác con
lạc đà chui qua lỗ kim. Một người không thể thờ hai vua, ngươi thờ Chúa
hay thờ tiền bạc”. Một người tu hành chân chính không thể nô lệ bạc
tiền dưới bất cứ hình thức nào. Chắc các ông chắc thắc mắc tại sao tôi
cương quyết chủ trương tuyệt sở hữu? Gặp nhau hôm nay cũng là một nhân
duyên, tôi xin kể một câu chuyện để các ông hiểu tại sao tôi cho rằng
tiền bạc, vật chất là trở lực lớn cho người tu.
Câu chuyện như sau: “Một đệ tử quyết tâm cầu đạo, xin học với một đạo
sư. Sau thời gian học hành chăm chỉ, một hôm sư phụ có việc phải đi xa
nên dặn học trò ở lại chăm lo tu hành. Học trò nghe theo lời thầy, thiền
định sớm hôm không hề bê trễ. Vì nếp sống tu hành thanh bần, tu sĩ chỉ
có độc mỗi một miếng khố che thân. Nhưng chiếc khố cứ bị chuột cắn rách
hoài nên tu sĩ cứ lâu lâu lại phải đi xin một mảnh vải che thân khác.
Dân làng thấy vậy bèn biếu tu sĩ một con mèo để trừ lũ chuột. Tu sĩ đem
con mèo về nuôi, từ đó chuột không dám lộng hành nữa, nhưng tu sĩ lại
phải lo thêm một phần ăn. Ngoài thực phẩm chay tịnh, tu sĩ phải xin sữa
để nuôi con mèo. Một tín đồ thấy vậy bèn tình nguyện dâng cúng tu sĩ một
con bò cái để có sữa nuôi mèo. Tu sĩ vui vẻ nhận con bò nhưng nuôi được
mèo lại không có rơm cho bò ăn. Do đó, ngoài thức ăn khất thực, tu sĩ
lại phải đi xin rơm về nuôi bò. Dân làng thấy vậy bèn biếu tu sĩ một
mảnh đất và dụng cụ canh nông để tu sĩ trồng trọt, nuôi bò. Tu sĩ ra
công cày cấy nên rau trái mọc thật nhiều, bò ăn không hết, phải mang bán
ngoài chợ. Miếng đất thật màu mỡ sinh hoa lợi quá nhiều, tu sĩ làm
không xuể, phải gọi người đến làng giúp. Lạ thay, miếng đất cứ thế sinh
sôi nảy nở, trồng gì cũng tươi tốt và chả mấy chốc trở nên một đồn điền
trù phú. Tu sĩ có nhiều hoa lợi bèn xây một đền thờ to lớn, đẹp đẽ, thuê
thợ khắc tượng, đúc chuông thật vĩ đại, nhưng thời gian tu hành không
còn là bao vì tu sĩ phải lo trông nom đồn điền, lo sổ sách giao dịch
buôn bán, kiểm soát nhân công trồng tỉa, rồi có tiền bạc phải lo đầu tư,
bỏ vốn mua thêm đất đai, khai khẩn thêm nữa. Một hôm, sư phụ trở về
không trông thấy túp lều đơn sơ nữa mà thay vào đó một ngôi đền tráng
lệ, nô nức khách hành hương, trong đền ồn ào những tín đồ vừa cúng bái
vừa buôn bán. Trông thấy sư phụ, tu sĩ mừng rỡ chạy ra chào. Sư phụ ôn
tồn hỏi tại sao lại có sự thay đổi như thế. Tu sĩ trả lời: “Thưa thầy,
thật tâm con muốn tu hành nhưng tại lũ chuột cứ cắn rách áo hoài. Để bảo
vệ cái áo con nuôi mèo. Để có sữa cho mèo ăn, con phải nuôi bò, và để
có rau nuôi bò, con phải canh tác. Rồi thì trúng mùa liên tiếp, sức con
làm không xuể nên phải gọi thêm người làm giúp, rồi thì buôn bán thành
công, tiền bạc nhiều thêm, con phải đích thân trông nom mọi việc. Sau đó
con cho xây cất đền thờ to tát, đúc tượng thật vĩ đại, con còn mướn
người lo việc cúng tế, nhang đèn cẩn thận”. Sư phụ thở dài: “Xây cất đền
thờ thật to chỉ là trói buộc, nào phải giải thoát. Tụ tập tín đồ cho
đông, ồn ào phức tạp, chỉ gây trở ngại cho việc thanh tu. Chỉ vì một cái
khố rách mà con đã đi thật xa, xa hẳn con đường mà ta đã chỉ dạy nhằm
việc giải thoát. Con chỉ lầm lẫn một chút mà đã đi lệch lúc nào không
hay, trói buộc vào các thứ đó rồi làm sao có thể thoát được?”.
Ram Gopal yên lặng như đắm chìm vào quá khứ, một lúc sau ông nói thật khẽ:
- Các ông thấy câu chuyện thật khôi hài phải không? Nhưng đó là chuyện
thật, vì tôi chính là vị tu sĩ trẻ đó. Sau khi nghe thầy nói xong, tôi
tỉnh ngộ, và hiểu con đường tu hành giải thoát chân chính là thế nào.
Tôi lập tức rời bỏ tất cả để theo thầy lên núi Tuyết Sơn học đạo. Suốt
mấy chục năm tu hành tinh tấn, sư phụ mới sai tôi đến đây thành lập đạo
viện này để chữa bệnh và chỉ dạy đệ tử phương pháp tu thân. Vì kinh
nghiệm quá khứ, tôi cương quyết chủ trương kẻ đã tu hành phải tuyệt sở
hữu và lúc nào cũng phải tự mình kiểm thảo hàng giờ, hàng phút vì sai
một ly là đi một dặm.
Mọi người ngồi yên tưởng tượng ra cảnh một đạo sĩ trẻ tuổi trước sự cám dỗ của thành công vật chất. Giáo sư Mortimer lên tiếng:
- Theo ông thì ngoài vấn đề vật chất, người tu còn gặp những khó khăn gì nữa? Từ bỏ vật chất có đem lại giải thoát không?
- Bất cứ một sự cởi bỏ nào cũng làm nhẹ gánh, vật chất là một nô bộc
tốt nhưng là một chủ nhân rất xấu. Nhiều người tu vô tình quá chú trọng
đến tiền bạc mà quên rằng đồng tiền có hai mặt. Nhiều người cho rằng sử
dụng vật chất là để phát huy tôn giáo, giúp đỡ các tín đồ có nơi tu học.
Dĩ nhiên mục đích rất tốt đẹp, nhưng nếu quá chú trọng vào hình thức sẽ
đưa đến sự xao lãng vấn đề tinh thần. Một tu sĩ cần phải ý thức rằng
mình vẫn là kẻ đang đi trên đường, đang cố gắng tìm kiếm chân lý hầu
được giải thoát, chứ chưa đi trọn con đường, thì đừng đòi làm những việc
to lớn. Họ chỉ nên làm việc một cách nhiệt thành nhưng không nên làm nô
lệ cho những công việc này. Một trở ngại lớn trên đường đạo là sự thiếu
nhiệt thành, đa số chúng ta đều quen buông lung, do dự, không đủ cương
quyết nên sẽ phải trải qua những kinh nghiệm chua cay, khổ sở để học hỏi
các bài học quý giá này. Tất cả chúng ta vẫn đồng ý rằng cuộc đời là ảo
mộng phù du, vô thường giả tạo, chỉ có con đường tu hành mới là giải
thoát, thế nhưng tại sao chúng ta vẫn chạy theo vật chất mà chẳng chịu
tu tâm dưỡng tánh?
Giáo sư Mortimer phản đối:
- Người tu hành và kẻ thường khác nhau nhiều, chúng tôi còn phải lo sinh kế, kiếm ăn…
Ram Gopal mỉm cười:
- Một ngày có 24 giờ, có lý nào vì sinh kế mà các ông phải dành trọn để
lo việc kiếm ăn. Tại đạo viện này, hàng ngày mọi người chỉ bỏ ra một
giờ để trồng trọt các thực phẩm thì vẫn đủ kia mà. Ta dư ăn thì lại muốn
ăn ngon, đủ sống thì lại muốn sống cho sang giàu, được giàu sang lại
muốn giàu hơn nữa. Rồi ta lại ngụy biện rằng phải lo kiếm ăn. Sinh kế có
phải thế không? Người Âu Mỹ hoạt động không ngừng, coi sự làm việc là
nguồn vui, do đó mới sinh lắm bệnh tật, phiền não, thần kinh suy nhược,
vì nhu cầu tâm linh không thỏa mãn. Tại sao ta không hoạt động như thế
cho nhu cầu tâm linh?
- Người Âu không thể chấp nhận theo đuổi một cái gì đó mơ hồ hay làm việc vì một viễn ảnh tâm linh không thực tế.
Ram Gopal lắc đầu:
- Khi nào đời sống vật chất trở nên cực kỳ phức tạp, phiền não thì con
người sẽ ý thức đến vấn đề tâm linh. Đã có nhiều vị tiểu vương, triệu
phú từ bỏ tất cả tài sản để vào đây tu hành khi mạng sống của họ bị đe
dọa bởi bệnh tật, vì họ biết không thể ôm lấy tài sản rồi chết. Sau khi
từ bỏ tất cả, đầu óc thoải mái thanh thản, họ lại thấy việc trau dồi tâm
linh là quý, thế là họ phát nguyện tu hành, sống một cuộc đời trong
sạch, ung dung tự tại. Nếu chỉ là miếng ăn thì chỉ cần làm việc khoảng
một giờ là đủ rồi, nhưng vì không biết an phận nên mới có các trói buộc
vào vật chất, không lối thoát. Các ông cho rằng tu hành chỉ cần ăn mặc
đẹp đẽ, đi đến các đền thờ dâng cúng phẩm vật, tiền bạc, đọc vài câu
kinh là đã đủ hay sao? Những cái đó chỉ là hình tướng bên ngoài, không
có nghĩa chi hết. Ngay cả việc trở thành một tu sĩ mà không chịu tu
thân, trau dồi tâm linh thì cũng là điều vô ích thôi, vì các phiền muộn
đau khổ vẫn còn kia mà.
- Vậy thì thế nào mới là tu hành thật sự?
- Bước vào con đường đạo là tự sửa mình, thấy gì ác không làm, thấy gì
thiện thì nhất định làm cho đến cùng. Luôn luôn tự giác kiểm thảo lấy
mình và quan sát, học hỏi không ngừng. Nếu các ông buôn bán có lợi, các
ông có dồn sức ra buôn bán nữa không? Dĩ nhiên là có. Việc tu hành cũng
thế. Tại sao ta không lo cho nhu cầu tinh thần như ta đã lo cho vật
chất? Tại sao ta lại cứ hứa hẹn nay mai sẽ tu thân sửa tánh, như người
khất nợ vậy? Tu hành không phải việc chơi để có thể làm một cách cẩu
thả. Đó là một quyết định quan trọng vô cùng. Đừng nghĩ bộ áo có thể làm
nên nhà tu, đừng nghĩ mình sẽ được một đấng nào giúp đỡ. Đó là một sự
hiểu lầm tai hại. Đa số các tín đồ đều mong chờ sự giúp đỡ của đấng mình
tôn thờ. Họ cho rằng thuộc lòng các câu kinh, thi hành vài nghi lễ,
dâng cúng các phẩm vật là đã làm tròn bổn phận và sẽ được cứu rỗi. Nếu
điều này đúng thì các bậc vua chúa đã lên thiên đàng hết cả vì họ dâng
cúng nhiều hơn mọi người kia mà. Tu hành đòi hỏi sự tận tâm, tận lực cải
thiện con người của mình để xứng đáng là con của Thượng đế, chứ không
phải dựa vào vài hình thức bên ngoài. Đa số tín đồ coi việc tu như đi xe
buýt, muốn đến đâu chỉ việc mua vé rồi leo lên xe ngồi, ngắm cảnh vật
hai bên đường, ung dung cho tài xế lái, khi đến nơi thì họ xuống xe,
không chút mệt nhọc gì hết. Tu hành chân chính là tự mình cất bước.
Thiên đàng không phải nơi mà ta có thể mua vé để đến, cũng không thể
mong dâng cúng vài thứ mà được các vị thần linh che chở. Giải thoát chỉ
đến với sự tinh tấn riêng của từng người. Khi hiểu như thế ta cần lập
tức lên đường không chậm trễ. Hãy lấy niềm tin làm bạn đồng hành, tận
dụng các cơ hội sẵn có để sửa mình hầu giải thoát cho chính mình. Con
đường tu có trăm nẻo đi, không nẻo nào giống nẻo nào, nhưng tất cả đều
đưa đến đích. Sự chọn lựa con đường hoàn toàn do cá nhân nhưng họ cần
suy gẫm cẩn thận để khỏi lầm đường lạc nẻo. Tu hành chân chính dựa trên
căn bản “tự biết mình”, vì trên đường đạo không có vấn đề vinh hay nhục,
mà chỉ có sự tiến bộ. Do đó, người tu phải dẹp bỏ tự ái, ngã mạn, mặc
cảm, không hổ thẹn, không ngã lòng mà tinh tấn tiến bước. Nếu sa ngã thì
lại đứng dậy và tiếp tục, lúc nào cũng định hướng không để cho lầm
đường lạc lối. Những kẻ tự cao tự đại không chịu tu thân sửa mình thật
đáng thương, vì họ giống như người bệnh sắp chết mà không chịu uống
thuốc cho khỏi bệnh.
Khi Ram Gopal ngừng nói, chiều xuống đã lâu, chỉ còn vài tia nắng vương
vấn trên thân thể cực kỳ lực lưỡng của vị đạo sĩ xứ Ấn. Phái đoàn yên
lặng bái phục sự giải thích chân lý thật giản dị, khiêm tốn của người mà
dân chúng coi là “vị đạo sĩ có thể chữa mọi thứ bệnh”.
[1]Người Ấn Độ có thói quen ăn rất nhiều gia vị và rất mặn
Nhận xét
Đăng nhận xét